Chưa “hoàn hồn” sau Tết
Tết
đã đi qua được mấy ngày nhưng mẹ con chị Hạnh vẫn chưa thực sự “hoàn
hồn”. Dường như tâm trí và đồng hồ sinh học của hai mẹ con vẫn hướng về
kỳ nghỉ Tết hưởng thụ và lười biếng.
Chị Hạnh kêu ca: “Năm nay tôi có bầu.
Mà lại bầu con trai nhé. Bố mẹ chồng mừng như bắt được của nên lệnh cho
tôi phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe để cháu đích tôn của các cụ mạnh
khỏe, an toàn. Tính tôi lười sẵn, nhận được đèn xanh từ các cụ, tôi thả
sức ăn chơi và không phải động vào bất cứ việc gì”.
Chị Hạnh kể
cả 9 ngày Tết, chị không phải động vào nồi cơm hay rửa bát. Mọi việc mẹ
chồng chị xung phong đảm nhiệm. Công việc của chị chỉ là sáng dậy vệ
sinh cá nhân cho bé La La, cô con gái đầu lòng rồi cho bé ăn. Sau đó,
hai mẹ con ngồi trong phòng xem phim, chơi điện tử, chờ đến lúc “chuông
reo” là vác bụng xuống ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai mẹ con ôm nhau đi
ngủ. Sau giấc ngủ là đến màn chơi. Chị chốt lại lịch trình: “Sáng 9h30
dậy, trưa 11h30 ăn cơm rồi đi ngủ lúc 13h. Chiều 4h30 dậy. Tối 17h ăn
tối và 23h đi ngủ”. Lịch trình đó diễn ra trong vòng 9 ngày khiến cả hai
mẹ con đều quen.
Chính
vì vậy mới có chuyện khi kỳ nghỉ kết thúc, cả hai mẹ con đều vật vã,
khổ sở vì không quen với lịch trình bình thường vốn đã được thực hiện
trong hơn 340 ngày qua.
Mẹ con chị Thu dù không được “sướng” như
mẹ con chị Hạnh nhưng Tết vẫn là thời điểm ăn chơi, xả hơi. Và màn ăn
chơi bé Quyên, con gái chị mê nhất không phải màn ngủ nướng mà là đi
chơi và xem tivi. Trong năm, bé bị bố mẹ “tra tấn” bằng màn ép học hết
tiếng Anh rồi đến đàn ca. Tết không phải động vào sách vở, bé sướng như
tiên và cực kỳ sảng khoái khi mẹ tha lôi tới hết nhà nọ, nhà kia hoặc
“ngồi thiền” ở nhà xem tivi.
Vật vã “cai” Tết
Nghĩ
rằng cho con xả hơi trong 9 ngày Tết là quá đủ, chị Thu quyết đưa con
vào khuôn khổ ngay từ ngày đầu năm Quý Tỵ. Nhưng sự việc không đơn giản
như chị mong. 9 ngày Tết đã “xóa” đi thói quen chăm chỉ học tập của bé.
Sau
khi con có buổi học đầu tiên của năm mới, buổi tối, chị đã ép con ngồi
vào bàn học với chồng sách cao ngất ngưởng. Nhưng lúc đó, trong đầu bé
dường như chỉ có HBO, Starmovie hay những đĩa ca nhạc rộn ràng. Bé chiến
đấu với mẹ để được ngồi “ôm” tivi. Khi chị dùng tới “chính sách mạnh”,
bé lăn ra khóc, ăn vạ.
Chị Thu đau đầu: “Ngon ngọt không được,
cứng rắn không xong, tôi đến nhức đầu về con cái. Có lẽ tôi cho cháu xả
hơi lâu quá, cháu nghiện Tết mất rồi. Ai có kinh nghiệm cai nghiện Tết
cho con thì chia sẻ với tôi”.
Trong khi đó, chị Hạnh vừa tìm cách
“cai” Tết cho con và cho cả... bản thân. Vì ngủ nướng quá lâu nên hai
mẹ con quen với việc 9h30 mới “bình minh”. Thế là trong ngày đầu đi làm,
đi học, cả hai mẹ con đều muộn.
Chị
Hạnh kể: “Chồng tôi đi làm xa nên anh ấy phải đi từ rất sớm nên không
đánh thức tôi dậy. Bố mẹ chồng lại tặc lưỡi kệ cho tôi nghỉ ngơi nên
chẳng gọi. Thế là quen đà, hai mẹ con ngủ sưng cả mắt mới chịu dậy”.
Chị
Hạnh cho biết buổi đầu tiên đi làm trễ, với chị thì không sao nhưng chị
sợ con bị ảnh hưởng vì trẻ con không nên quen thói đi học muộn. Hơn
nữa, chị biết chắc, ngày hôm sau, gọi con dậy sớm mới thực sự là “nhiệm
vụ bất khả thi”.
Dù vậy, sáng hôm sau, chị vẫn cố gắng đặt chuông
báo thức tới 5 lần. Hai mắt còn cay xè, chị vất vả lắm mới chui ra khỏi
giường, rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo. “Màn” khó khăn nhất là gọi
bé La La dậy. Hai mẹ con giằng co, đạp nhau tới nửa tiếng, chị mới vác
ngược bé vào nhà tắm, ép bé đánh răng, rửa mặt.
Ngày
thứ hai, bé La La vẫn đi học muộn 30 phút. Dù vậy, với chị đó đã là một
thành công lớn. Chị tự nhủ phải phấn đấu từng ngày để cuộc sống của hai
mẹ con trở về khuôn khổ như trước Tết. Tuy nhiên, chị cũng tự nhắc bản
thân, Tết năm sau, hai mẹ con sẽ không được xả hơi quá đà như vậy. Nếu
không, công cuộc “cai Tết” sẽ còn vất vả hơn nhiều lần.